Lúc tôi còn bé, mẹ hay đặt báo Họa mi cho em và báo Nhi đồng
cho tôi đọc. Đó là một niềm hạnh phúc vì so với chúng bạn, tôi nghĩ mình đã được
ba mẹ quan tâm dạy dỗ chu đáo. Tôi không nhớ rõ lắm những nội dung của tờ Nhi đồng
nhưng nhờ có nó mà tôi biết làm được món ăn đầu tiên trong đời, tới giờ tôi vẫn
còn nhớ vị thơm thơm của món Tép chiên tôi tự làm khi mọi người trong nhà đi vắng.
Sau này lớn lên một tẹo mẹ cho tôi đọc Thiếu niên tiền
phong, nhìn các bạn viết báo được đăng tôi cũng thích lắm, có viết mấy lần
nhưng không được thế là thôi, tôi không viết nữa,. Được một thời gian thì mẹ
không đặt báo. Vì giai đoạn đó, nghề tay trái của ba là làm cà phê rang bị xuống
dốc, thu nhập gia đình không khá hơn hiện tại mà nhà thì cần rất nhiều khoản
chi tiêu, Biết tôi vẫn thòm thèm những tờ Thiếu niên tiền phong, ba hay mượn báo
ở thư viện trường về cho tôi đọc. Tôi cảm giác mình thèm báo kinh khủng chỉ
trong một buổi chiều đống báo ba mang về đã được tôi ngốn nghiến sạch, nhưng chờ
đợi báo từ trường ba về là khá lâu, mà
tôi lại đọc nhanh nên tôi vẫn cứ muốn đọc thêm.
Trong một lần bà chị họ dọn nhà bán sạch vụn, tôi phát hiện
ra những tờ Mực tím, tôi không dám xin chị hết cả đống báo, chỉ xin vài tờ làm
quà, năm đó tôi học lớp 6. Mẹ biết tôi đọc Mực tím, sợ những tình cảm tuổi mới
lớn ảnh hưởng đến tôi nhưng tôi không quan tâm, vẫn cứ ngang nhiên đọc, cách viết
các anh chị lúc đó cũng hồn nhiên, văn thơ lại hay, đọc xong những tờ Mực tím
tôi thấy mình vui hơn và thèm được lớn như các anh chị, mỗi lần lên nhà cô, tôi
cố gắng moi các ngóc ngách tìm xem còn tờ nào chị chưa bán còn sót lại vài tờ
cho tôi hay không.
Lớp 12, đối diện với nhiều khoản chi tiêu cho việc học thêm,
nhìn nét mặt mẹ đăm chiêu mỗi lần tôi và em xin tiền nộp tiền học thêm, tôi lại
quyết định nhịn tiền ăn sáng để mua Mực tím. Cứ nhịn được 3 hôm ( mỗi hôm 2
ngàn đồng ) là đủ cho tôi mua 1 tờ Mực tím. Nhìn chúng bạn ăn sáng tôi cũng đói
lắm, cũng thèm lắm, nhưng cảm giác sung sướng được cầm tờ báo yêu thích trên
tay còn thú vị hơn nhiều. Rồi dần dần tôi nhận ra Mực tím đã hết đất cho những
đoạn văn hay, và không còn hứng cho tôi đọc tiếp, kết thúc năm 12 cũng là lúc
tôi không mua thêm tờ báo Mực tím nào nữa.
Sau này vào đại học, tôi chuyển qua đọc Tuổi trẻ, Thanh
niên, Sài gòn times nhưng với tôi, ký ức của một tờ báo gắn liền với một phần
tuổi thơ là không bao giờ xóa nhòa.